updating..
Chúng tôi làm một quán rượu trên tầng thượng của cái khách sạn, nằm ở một thành phố nhỏ mà nhắc tên chắc chẳng có nhiều người biết nó ở đâu trên bản đồ. Nói vậy là để hiểu, ở xứ này vốn chẳng có nhiều nơi để mà lui tới, để tụ tập vui vẻ, hay dành thời gian gặp gỡ bạn hữu. Hoặc diễn đạt theo một cách đơn giản hơn, là chẳng có gì để chơi. Người ta chỉ đến đây để làm việc, lưu lại cho một số mục đích riêng, rồi rời đi. Chín giờ tối ra khỏi nhà, đã chẳng biết phải đi đâu.
Không biết đi đâu thì mình tạo ra một nơi nào đó ấm cúng để ngồi lại với nhau.
.
Nhưng không chỉ là một quán rượu, nơi này còn cất giữ 2 lời hứa mà phải mất nhiều năm chúng tôi mới thực hiện được, kể từ hồi đặt chân đến đây lần đầu mấy năm về trước.
Thứ nhất, là lời hứa với một người bạn. Dựng ra một nơi chốn cho tất cả ước mơ tuổi trẻ của nhiều gã đàn ông, thứ niềm vui rất nhiều người từng có để rồi tặc lưỡi cho qua khi bị cuốn vào đời sống của một người trưởng thành, mà người bạn này là một đại diện. Muốn có một nơi để gặp gỡ anh em bạn bè, cùng ăn cùng uống, cùng dành thời gian với nhau làm đủ trò điên khùng. Để náo nhiệt, để lặng lẽ, để trò chuyện, để cười đùa, để chia sẻ, hoặc chỉ để ngồi cạnh nhau trong cái lạnh buổi tối mùa đông.
Còn thứ hai, là lời hứa với một vùng đất bị bỏ quên trên bản đồ đất nước.
.
Rất nhiều năm, Uông Bí được xem như một đô thị phụ trợ cho Quảng Ninh. Nhắc đến nó, nếu không phải những câu chuyện chẳng hay ho gì liên quan đến lĩnh vực tâm linh, thì chỉ còn một thứ duy nhất nữa thôi. Than. Là ngành công nghiệp khai khoáng gắn liền với những mỏ than đá, chiếm đến 90% trữ lượng than cả nước.
Nhiều năm tháng đến không ai buồn đếm, bụi của những nhà máy khai thác và xử lý than vẫn liên tục mỗi ngày phủ lên những mái nhà và nền trời một màu xám ảm đạm. Người ta gần như chẳng có gì để nói với nhau. Bước ra đường, tám trên mười người ta gặp sẽ làm một công việc gì đó liên quan đến ngành than. Hai người còn lại, sẽ làm những ngành dịch vụ khác để phục vụ đời sống của tám người kia.
Hết than trên mặt đất (gọi là mỏ lộ thiên), người ta đào sâu xuống bên dưới (gọi là hầm mỏ). Bắt đầu là những hầm mỏ thô sơ được đào gần mặt đất, giằng chống bằng cây và ván gỗ, với than được vận chuyển ra ngoài bằng đường ray tàu, xe kút kít, cùng sức người. Về sau là những công nghệ hiện đại hơn, giải phóng bớt sức lao động bằng cách đưa máy móc vào.
Nhưng như vậy cũng chưa đủ để thay đổi 3 thứ cốt lõi của thành phố này. Là nền trời màu xám ảm đạm suốt ngày đêm, những câu chuyện xoay quanh nghề khai thác than, và những gương mặt sạm đen khắc khổ dễ dàng gặp được ở bất kỳ nơi nào trên phố.
Tất cả cùng nhau kể một câu chuyện về một thành phố sản xuất điển hình, nơi đời sống và văn hóa được xây dựng xung quanh chính những gì họ làm ra, rồi cung cấp cho khắp đất nước, trên những chuyến tàu đêm.
.
Điều gì sẽ xảy ra nếu câu chuyện đó được kể lại bởi một thế hệ tiếp nối, bởi những người trẻ quyết bước ra khỏi những nếp nhà phủ đầy bụi than xám xịt để đi tìm kiếm một tương lai cho mình, vô tình cũng tìm kiếm tương lai cho cả một xứ sở ?
Người bạn của chúng tôi đã dành nhiều năm rời quê hương đi tìm học ngành pha chế. Cả những kiến thức liên quan đến cà phê, rượu và ngành dịch vụ F&B. Rồi trở về, mang cái máy pha cà phê và hạt cà phê không tẩm hóa chất lần đầu về Uông Bí. Nhưng đó là một câu chuyện khác. Câu chuyện lần này là để tìm kiếm lời giải cho một câu hỏi khác. Liệu ở đây, buổi tối sau chín giờ, bước ra khỏi nhà nhìn đường phố buồn bã, ta có thể đi đâu ngoài mấy quán nhậu lề đường, tiệm karaoke xập xệ, cùng vài quán cà phê thưa người ?
.
Chúng tôi dùng chính những thứ thuộc về nơi chốn này, là than đá, thép, cùng những cột chống bằng gỗ cũ để kể câu chuyện của 26 cocktail bar.
Bị giới hạn bởi mặt bằng trên tầng cao nhất của khách sạn, mọi thứ đều khó khăn hơn một chút để vận chuyển, xây dựng, lắp đặt. Chúng tôi chọn cách làm mọi thứ đơn giản và gọn gàng nhất có thể. Bất cứ gì có thể lắp ráp bên dưới và vận chuyển tận nơi sẽ được tận dụng.
Ngoài ra, để tạo cảm giác ấm cúng vào bất kỳ thời điểm nào trong ngày, chúng tôi thu gọn không gian lại bằng màu chì của than đá, rải rác bằng màu gỗ cũ tự nhiên được xử lý khéo để sạch sẽ mà vẫn trông thô mộc như thể vừa lấy ra khỏi một hầm mỏ.
Điểm nhấn quan trọng nhất của không gian là quầy pha chế được lấp đầy than đá, mô phỏng cảm giác ngồi trong một góc mỏ than, với kết cấu đan bằng thép ẩn hiện, rải rác những cột chống bằng gỗ giống hệt trong những hầm mỏ thô sơ.
Một giới hạn khác là dù nằm trên tầng cao với gần như không giới hạn tầm nhìn về các phía, nhưng chẳng có gì ngoài cửa sổ ngoài bầu trời luôn luôn màu xám, những mái nhà trông như đang tranh giành sự tồn tại với nhau vừa lộn xộn vừa buồn bã, và những dãy núi đã bị khai thác tan nát ở phía xa. Do đó, ngoài những ô cửa mở để ngắm thành phố được sắp xếp chỉ để khách ngồi tại bàn được nhìn ra, những ô cửa kính còn lại được làm mờ. Như thể lúc nào cũng đang có mưa. Vừa để giữ lại đường nét của cây cối trồng bên ngoài. Ngồi ở tầng cao mà cảm giác như đang ở trong một khu vườn dưới đất. Thậm chí, là đôi khi cảm giác như mình đang bên dưới mặt đất.
Đèn được thả có vẻ như ngẫu nhiên, phục vụ cho những nhu cầu chiếu sáng khác nhau và chuyên biệt. Mục đích là để khi quán chỉ có một khách, hoặc lấp đầy ba mươi chỗ, thì cái mà người ta nhận được cũng đều là cảm giác vừa riêng tư vừa được chăm sóc giống như nhau. Ở giữa quán có một bàn billard để tụ tập vui vẻ, và ngay trên cái bàn billard đó, một chiếc đèn thả được làm bằng chính thanh ray tàu dùng vận chuyển than khỏi hầm.
Cuối cùng, là một cái lò sưởi được thi công theo đúng kỹ thuật cổ điển. Với ngăn chứa muội than, cân bằng áp suất tự động đẩy khói ra ngoài, và ống khói trên mái để đón ông già Noel. Sẵn sàng cho mùa đông khắc nghiệt của miền Bắc. Hoặc đơn giản chỉ là cho một tối trời lạnh, trong lòng thấy cần được đốt lên một cụm lửa ấm, để ngồi bên cạnh ai đó, hoặc ngồi một mình cùng một chút rượu, nhạc nhẹ, và màn đêm.
.
Chỉ có vậy. Một quán rượu nhỏ nằm trên tầng thượng. Để thực hiện 2 lời hứa. Một cho tuổi trẻ của một chàng trai muốn giữ lại những ước mơ tuổi trẻ. Và một cho nơi chốn đã rất nhiều năm tháng ngước mắt lên chỉ thấy nền trời bị phủ bởi một màu xám đục của bụi than, cùng những giấc mơ không thể đi xa hơn cái tăm tối của những hầm mỏ dưới mặt đất.
Bây giờ, một tương lai sẽ học cách thay đổi, bằng cách đào tìm ở chính những gì đẹp nhất của quá khứ và chiếu ánh sáng lên đó. Để nó lấp lánh như viên than đá dưới nắng.
-House on Tree-
updating..
Chúng tôi làm một quán rượu trên tầng thượng của cái khách sạn, nằm ở một thành phố nhỏ mà nhắc tên chắc chẳng có nhiều người biết nó ở đâu trên bản đồ. Nói vậy là để hiểu, ở xứ này vốn chẳng có nhiều nơi để mà lui tới, để tụ tập vui vẻ, hay dành thời gian gặp gỡ bạn hữu. Hoặc diễn đạt theo một cách đơn giản hơn, là chẳng có gì để chơi. Người ta chỉ đến đây để làm việc, lưu lại cho một số mục đích riêng, rồi rời đi. Chín giờ tối ra khỏi nhà, đã chẳng biết phải đi đâu.
Không biết đi đâu thì mình tạo ra một nơi nào đó ấm cúng để ngồi lại với nhau.
.
Nhưng không chỉ là một quán rượu, nơi này còn cất giữ 2 lời hứa mà phải mất nhiều năm chúng tôi mới thực hiện được, kể từ hồi đặt chân đến đây lần đầu mấy năm về trước.
Thứ nhất, là lời hứa với một người bạn. Dựng ra một nơi chốn cho tất cả ước mơ tuổi trẻ của nhiều gã đàn ông, thứ niềm vui rất nhiều người từng có để rồi tặc lưỡi cho qua khi bị cuốn vào đời sống của một người trưởng thành, mà người bạn này là một đại diện. Muốn có một nơi để gặp gỡ anh em bạn bè, cùng ăn cùng uống, cùng dành thời gian với nhau làm đủ trò điên khùng. Để náo nhiệt, để lặng lẽ, để trò chuyện, để cười đùa, để chia sẻ, hoặc chỉ để ngồi cạnh nhau trong cái lạnh buổi tối mùa đông.
Còn thứ hai, là lời hứa với một vùng đất bị bỏ quên trên bản đồ đất nước.
.
Rất nhiều năm, Uông Bí được xem như một đô thị phụ trợ cho Quảng Ninh. Nhắc đến nó, nếu không phải những câu chuyện chẳng hay ho gì liên quan đến lĩnh vực tâm linh, thì chỉ còn một thứ duy nhất nữa thôi. Than. Là ngành công nghiệp khai khoáng gắn liền với những mỏ than đá, chiếm đến 90% trữ lượng than cả nước.
Nhiều năm tháng đến không ai buồn đếm, bụi của những nhà máy khai thác và xử lý than vẫn liên tục mỗi ngày phủ lên những mái nhà và nền trời một màu xám ảm đạm. Người ta gần như chẳng có gì để nói với nhau. Bước ra đường, tám trên mười người ta gặp sẽ làm một công việc gì đó liên quan đến ngành than. Hai người còn lại, sẽ làm những ngành dịch vụ khác để phục vụ đời sống của tám người kia.
Hết than trên mặt đất (gọi là mỏ lộ thiên), người ta đào sâu xuống bên dưới (gọi là hầm mỏ). Bắt đầu là những hầm mỏ thô sơ được đào gần mặt đất, giằng chống bằng cây và ván gỗ, với than được vận chuyển ra ngoài bằng đường ray tàu, xe kút kít, cùng sức người. Về sau là những công nghệ hiện đại hơn, giải phóng bớt sức lao động bằng cách đưa máy móc vào.
Nhưng như vậy cũng chưa đủ để thay đổi 3 thứ cốt lõi của thành phố này. Là nền trời màu xám ảm đạm suốt ngày đêm, những câu chuyện xoay quanh nghề khai thác than, và những gương mặt sạm đen khắc khổ dễ dàng gặp được ở bất kỳ nơi nào trên phố.
Tất cả cùng nhau kể một câu chuyện về một thành phố sản xuất điển hình, nơi đời sống và văn hóa được xây dựng xung quanh chính những gì họ làm ra, rồi cung cấp cho khắp đất nước, trên những chuyến tàu đêm.
.
Điều gì sẽ xảy ra nếu câu chuyện đó được kể lại bởi một thế hệ tiếp nối, bởi những người trẻ quyết bước ra khỏi những nếp nhà phủ đầy bụi than xám xịt để đi tìm kiếm một tương lai cho mình, vô tình cũng tìm kiếm tương lai cho cả một xứ sở ?
Người bạn của chúng tôi đã dành nhiều năm rời quê hương đi tìm học ngành pha chế. Cả những kiến thức liên quan đến cà phê, rượu và ngành dịch vụ F&B. Rồi trở về, mang cái máy pha cà phê và hạt cà phê không tẩm hóa chất lần đầu về Uông Bí. Nhưng đó là một câu chuyện khác. Câu chuyện lần này là để tìm kiếm lời giải cho một câu hỏi khác. Liệu ở đây, buổi tối sau chín giờ, bước ra khỏi nhà nhìn đường phố buồn bã, ta có thể đi đâu ngoài mấy quán nhậu lề đường, tiệm karaoke xập xệ, cùng vài quán cà phê thưa người ?
.
Chúng tôi dùng chính những thứ thuộc về nơi chốn này, là than đá, thép, cùng những cột chống bằng gỗ cũ để kể câu chuyện của 26 cocktail bar.
Bị giới hạn bởi mặt bằng trên tầng cao nhất của khách sạn, mọi thứ đều khó khăn hơn một chút để vận chuyển, xây dựng, lắp đặt. Chúng tôi chọn cách làm mọi thứ đơn giản và gọn gàng nhất có thể. Bất cứ gì có thể lắp ráp bên dưới và vận chuyển tận nơi sẽ được tận dụng.
Ngoài ra, để tạo cảm giác ấm cúng vào bất kỳ thời điểm nào trong ngày, chúng tôi thu gọn không gian lại bằng màu chì của than đá, rải rác bằng màu gỗ cũ tự nhiên được xử lý khéo để sạch sẽ mà vẫn trông thô mộc như thể vừa lấy ra khỏi một hầm mỏ.
Điểm nhấn quan trọng nhất của không gian là quầy pha chế được lấp đầy than đá, mô phỏng cảm giác ngồi trong một góc mỏ than, với kết cấu đan bằng thép ẩn hiện, rải rác những cột chống bằng gỗ giống hệt trong những hầm mỏ thô sơ.
Một giới hạn khác là dù nằm trên tầng cao với gần như không giới hạn tầm nhìn về các phía, nhưng chẳng có gì ngoài cửa sổ ngoài bầu trời luôn luôn màu xám, những mái nhà trông như đang tranh giành sự tồn tại với nhau vừa lộn xộn vừa buồn bã, và những dãy núi đã bị khai thác tan nát ở phía xa. Do đó, ngoài những ô cửa mở để ngắm thành phố được sắp xếp chỉ để khách ngồi tại bàn được nhìn ra, những ô cửa kính còn lại được làm mờ. Như thể lúc nào cũng đang có mưa. Vừa để giữ lại đường nét của cây cối trồng bên ngoài. Ngồi ở tầng cao mà cảm giác như đang ở trong một khu vườn dưới đất. Thậm chí, là đôi khi cảm giác như mình đang bên dưới mặt đất.
Đèn được thả có vẻ như ngẫu nhiên, phục vụ cho những nhu cầu chiếu sáng khác nhau và chuyên biệt. Mục đích là để khi quán chỉ có một khách, hoặc lấp đầy ba mươi chỗ, thì cái mà người ta nhận được cũng đều là cảm giác vừa riêng tư vừa được chăm sóc giống như nhau. Ở giữa quán có một bàn billard để tụ tập vui vẻ, và ngay trên cái bàn billard đó, một chiếc đèn thả được làm bằng chính thanh ray tàu dùng vận chuyển than khỏi hầm.
Cuối cùng, là một cái lò sưởi được thi công theo đúng kỹ thuật cổ điển. Với ngăn chứa muội than, cân bằng áp suất tự động đẩy khói ra ngoài, và ống khói trên mái để đón ông già Noel. Sẵn sàng cho mùa đông khắc nghiệt của miền Bắc. Hoặc đơn giản chỉ là cho một tối trời lạnh, trong lòng thấy cần được đốt lên một cụm lửa ấm, để ngồi bên cạnh ai đó, hoặc ngồi một mình cùng một chút rượu, nhạc nhẹ, và màn đêm.
.
Chỉ có vậy. Một quán rượu nhỏ nằm trên tầng thượng. Để thực hiện 2 lời hứa. Một cho tuổi trẻ của một chàng trai muốn giữ lại những ước mơ tuổi trẻ. Và một cho nơi chốn đã rất nhiều năm tháng ngước mắt lên chỉ thấy nền trời bị phủ bởi một màu xám đục của bụi than, cùng những giấc mơ không thể đi xa hơn cái tăm tối của những hầm mỏ dưới mặt đất.
Bây giờ, một tương lai sẽ học cách thay đổi, bằng cách đào tìm ở chính những gì đẹp nhất của quá khứ và chiếu ánh sáng lên đó. Để nó lấp lánh như viên than đá dưới nắng.
-House on Tree-
updating..