back

tiếng Việt

• Year: 2015
• Type of project:
Hospitality Architecture

We spend the last days of the year to tell you the story of this project, as a peaceful ending for a chain of rough days. Familk was a dream, fortunate enough to come true, and we are lucky enough to be a part of it.

I have always adored Dalat, this highland city holds more peaceful memory of my life than any other places. That was why when T. came and said that she would love to bring a highland house to Saigon, I was drawn to the vision of a rustic wooden house with a triangle roof, harmonizing with the wood and the sky.

Back in my childhood, I would take the book “Little house on the prairie” out to the patio, then sitting under the shadow of the tree reading slowly. I always fancied the way that those pioneer farmers manage to build up a home from wood, stone, clay, even with animal’s pelt and dwell in it throughout severe winters of a nineteenth-century in America. The story was such a vivid image that from time to time, I find myself dreaming about such a place: a wooden house with a stone fireplace, a lovely patio where lays a rocking chair, facing to the welcoming woods.

Milkbar is placed on a lovely yard, half full of sun ray, half in the cool shadow of an old tree. This perfect yard cost a half-year search. Six months before that, T came and expressed her wish of building a house on highland to provide milk and dairy products. Not a coffee shop but a small lovely house, the farmhouse kind. Also, our friend required to have a rope swing hung from the tree. I nodded at her, told her to keep looking for the suitable location, the rush was no needed, and she would have our promise to engage in the project. We were left with no other choice but to take it. How could we refuse such a lovely request, how could we ever going to find such a client in this hectic city?

One fine day, my phone rang and it was T., she asked me to come and see the yard she fell in love with. I immediately realized how perfect this place would be for our house: the small yard with a tree, lying a little high above the street. We would build the wooden house on the other side and the rope swing, of course the rope swing could not be forgotten.

Familk owns a unique business model in Saigon. They provide clean, especially fresh milk, which is harvested from their own farm. At the beginning time of Milkbar construction, the productivity was approximately 60 liters a day. As the day came by, the productivity seemed to raise a little bit. The performance is quite humble comparing to the need of fresh milk of Saigon’s people, so if you visit in the late evening, the milk must be sold out. This also means that Milkbar team doesn’t aim to meet the huge quantity demand of customers with other unhealthy or unidentified sources of milk.

I always appreciate the people who work by their own standard of goodness and rightness, and constantly find ways to raise that standard instead of compromising. I appreciate those people who dream.

Living in a hectic city holding almost 10 million people, you have to be dreamy, or else you will never be able to bring a little house on highland back under the cool shadow of a tree, making it a place to provide fresh milk made from love. I bet few of us would ever be daring enough to dream of that, let alone actually build that dream. But somehow, they made it.

Seeing them dare to hold that magical ideas, we agreed to help out, just to become part of the dream.

Milkbar takes its form, sitting there: a wooden house resting under the tree, and as time elapses, the house become a tiny part of Saigon. A dream that reminds highland.
Thank you, Familk, for being brave enough to treasure one of the most beautiful, cozy dream in this city.

-House on Tree-

• Năm: 2015
• Loại hình dự án:
Công trình dịch vụ

Chúng tôi dành những ngày cuối năm để kể về công trình này, như sự khép lại nhẹ nhàng cho chuỗi tháng ngày nhiều biến động. Milkbar của Familk là một giấc mơ may mắn đã mang được hình hài, còn chúng tôi thì may mắn khi là một phần của mơ ước đó.

Tôi luôn yêu thương Đà Lạt, thành phố cao nguyên này cho tôi nhiều ký ức yên ấm hơn bất kỳ nơi chốn nào. Cũng bởi vậy nên khi T. tìm đến và nói rằng bạn muốn mang một ngôi nhà của cao nguyên về Sài Gòn, tôi đã mau chóng nghĩ về những căn nhà gỗ có mái chữ A giản dị, lẩn khuất giữa đồi núi và mây trời.

Thuở bé, tôi hay mang tập sách “Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên” của Laura Ingalls Wilder ra hàng hiên, ngồi dưới tán cây chầm chậm đọc. Tôi vẫn nhớ mãi cách mà những người nông dân khai hoang đã xoay sở dựng xây căn nhà của họ từ gỗ, đá, đất sét, cả những tấm da thú, rồi nương náu vào đó vượt qua mùa đông hoang giá của nước Mỹ cuối thế kỷ 19. Hình ảnh đó in đậm vào tâm trí tôi đến nỗi thi thoảng tôi vẫn ngủ mơ về một nơi chốn như thế, về căn nhà gỗ có lò sưởi bằng đá, và hàng hiên có chiếc ghế tựa lắc lư, mở ra phía những cánh rừng..

Nơi đặt Milkbar trước đây là một khoảnh sân trống, một nửa đầy nắng và rợp mát ở nửa còn lại, nhờ một tàn cây to. Để tìm được khoảnh sân có tàn cây đó phải mất gần nửa năm. Sáu tháng trước đó, T. hẹn gặp chúng tôi và nói bạn muốn dựng một ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên để bán sữa và những sản phẩm làm từ sữa. Không phải một quán cafe mà là một ngôi nhà nhỏ, như kiểu nông trại. Yêu cầu tiếp theo là ở đó phải có một cái xích đu bằng dây thừng treo dưới tán cây. Tôi cười và gật đầu nhận lời, bảo bạn cứ đi tìm mặt bằng, bao giờ tìm ra thì làm chứ không cần vội, chúng tôi hứa sẽ thiết kế dự án này. Phải hứa chứ, vì làm sao có thể từ chối một yêu cầu thiết kế đáng yêu như thế, làm sao lần nữa tìm ra một khách hàng như vậy ở thành phố này?

Lúc T. gọi tôi đến và chỉ cho khoảnh sân định thuê, tôi ngay lập tức nhận ra đây là nơi hoàn hảo dành cho công trình. Khoảnh sân với tán cây rợp mát một phía nằm hơi cao so với mặt phố, với ngôi nhà bằng gỗ mà chúng tôi sẽ đặt vào ở phía còn lại. Và chiếc xích đu, T. luôn nhắc tôi không được quên chiếc xích đu.

Familk có một mô hình kinh doanh thú vị và độc nhất ở Sài Gòn. Các bạn cung cấp sữa sạch, và quan trọng là tươi, lấy từ nông trại của chính các bạn, thời điểm chúng tôi bắt tay xây dựng Milkbar thì năng suất mỗi ngày nghe đâu chừng 60 lít, bây giờ chắc nhỉnh hơn một chút. Con số đó nhìn qua cũng biết là vô cùng nhỏ so với nhu cầu về sữa tươi của Sài Gòn, nên nếu đến Milkbar muộn vào buổi tối e chừng không còn sữa để bán. Cũng có nghĩa là các bạn không cố gắng để đáp ứng sức tiêu thụ ngày càng tăng của khách hàng bằng những nguồn sữa khác.

Tôi luôn quý trọng những người làm việc dựa trên những tiêu chuẩn của riêng họ về cái tốt và điều đúng đắn, luôn tìm cách để nâng cao tiêu chuẩn đó chứ không thỏa hiệp, và đặc biệt là biết mộng mơ.

Sống ở một thành phố sâm uất gần mười triệu dân, nếu không đủ mộng mơ, bạn sẽ không bao giờ có thể hình dung đến việc mang một ngôi nhà nhỏ của thảo nguyên về đặt dưới tán cây, treo thêm một cái xích đu, để bán mỗi ngày chừng trăm lít sữa tươi và sạch. Tôi cược rằng bạn sẽ thậm chí không đủ dũng cảm để nghĩ về điều đó chứ đừng nói là bắt tay vào làm. Vậy mà họ làm được.

Và bởi vì họ dám mộng mơ những điều đẹp như thế, nên chúng tôi nhận lời giúp, chỉ để được trở thành một phần của giấc mơ đó.

Nên Milkbar thành hình, nằm lặng lẽ ở đó, căn nhà bằng gỗ nép dưới tàn cây, rồi từ lúc nào đã trở thành một phần nhỏ xíu của Sài Gòn. Một phần mơ ước mang dáng dấp núi đồi.

Cám ơn FAMILK, vì các bạn đã luôn dũng cảm để giữ gìn một trong những giấc mơ tươi đẹp, sạch sẽ và êm ấm nhất cho thành phố này.

-House on Tree-

tiếng Việt
English

• Year: 2015
• Type of project:
Hospitality Architecture

We spend the last days of the year to tell you the story of this project, as a peaceful ending for a chain of rough days. Familk was a dream, fortunate enough to come true, and we are lucky enough to be a part of it.

I have always adored Dalat, this highland city holds more peaceful memory of my life than any other places. That was why when T. came and said that she would love to bring a highland house to Saigon, I was drawn to the vision of a rustic wooden house with a triangle roof, harmonizing with the wood and the sky.

Back in my childhood, I would take the book “Little house on the prairie” out to the patio, then sitting under the shadow of the tree reading slowly. I always fancied the way that those pioneer farmers manage to build up a home from wood, stone, clay, even with animal’s pelt and dwell in it throughout severe winters of a nineteenth-century in America. The story was such a vivid image that from time to time, I find myself dreaming about such a place: a wooden house with a stone fireplace, a lovely patio where lays a rocking chair, facing to the welcoming woods.

Milkbar is placed on a lovely yard, half full of sun ray, half in the cool shadow of an old tree. This perfect yard cost a half-year search. Six months before that, T came and expressed her wish of building a house on highland to provide milk and dairy products. Not a coffee shop but a small lovely house, the farmhouse kind. Also, our friend required to have a rope swing hung from the tree. I nodded at her, told her to keep looking for the suitable location, the rush was no needed, and she would have our promise to engage in the project. We were left with no other choice but to take it. How could we refuse such a lovely request, how could we ever going to find such a client in this hectic city?

One fine day, my phone rang and it was T., she asked me to come and see the yard she fell in love with. I immediately realized how perfect this place would be for our house: the small yard with a tree, lying a little high above the street. We would build the wooden house on the other side and the rope swing, of course the rope swing could not be forgotten.

Familk owns a unique business model in Saigon. They provide clean, especially fresh milk, which is harvested from their own farm. At the beginning time of Milkbar construction, the productivity was approximately 60 liters a day. As the day came by, the productivity seemed to raise a little bit. The performance is quite humble comparing to the need of fresh milk of Saigon’s people, so if you visit in the late evening, the milk must be sold out. This also means that Milkbar team doesn’t aim to meet the huge quantity demand of customers with other unhealthy or unidentified sources of milk.

I always appreciate the people who work by their own standard of goodness and rightness, and constantly find ways to raise that standard instead of compromising. I appreciate those people who dream.

Living in a hectic city holding almost 10 million people, you have to be dreamy, or else you will never be able to bring a little house on highland back under the cool shadow of a tree, making it a place to provide fresh milk made from love. I bet few of us would ever be daring enough to dream of that, let alone actually build that dream. But somehow, they made it.

Seeing them dare to hold that magical ideas, we agreed to help out, just to become part of the dream.

Milkbar takes its form, sitting there: a wooden house resting under the tree, and as time elapses, the house become a tiny part of Saigon. A dream that reminds highland.
Thank you, Familk, for being brave enough to treasure one of the most beautiful, cozy dream in this city.

-House on Tree-

• Năm: 2015
• Loại hình dự án:
Công trình dịch vụ

Chúng tôi dành những ngày cuối năm để kể về công trình này, như sự khép lại nhẹ nhàng cho chuỗi tháng ngày nhiều biến động. Milkbar của Familk là một giấc mơ may mắn đã mang được hình hài, còn chúng tôi thì may mắn khi là một phần của mơ ước đó.

Tôi luôn yêu thương Đà Lạt, thành phố cao nguyên này cho tôi nhiều ký ức yên ấm hơn bất kỳ nơi chốn nào. Cũng bởi vậy nên khi T. tìm đến và nói rằng bạn muốn mang một ngôi nhà của cao nguyên về Sài Gòn, tôi đã mau chóng nghĩ về những căn nhà gỗ có mái chữ A giản dị, lẩn khuất giữa đồi núi và mây trời.

Thuở bé, tôi hay mang tập sách “Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên” của Laura Ingalls Wilder ra hàng hiên, ngồi dưới tán cây chầm chậm đọc. Tôi vẫn nhớ mãi cách mà những người nông dân khai hoang đã xoay sở dựng xây căn nhà của họ từ gỗ, đá, đất sét, cả những tấm da thú, rồi nương náu vào đó vượt qua mùa đông hoang giá của nước Mỹ cuối thế kỷ 19. Hình ảnh đó in đậm vào tâm trí tôi đến nỗi thi thoảng tôi vẫn ngủ mơ về một nơi chốn như thế, về căn nhà gỗ có lò sưởi bằng đá, và hàng hiên có chiếc ghế tựa lắc lư, mở ra phía những cánh rừng..

Nơi đặt Milkbar trước đây là một khoảnh sân trống, một nửa đầy nắng và rợp mát ở nửa còn lại, nhờ một tàn cây to. Để tìm được khoảnh sân có tàn cây đó phải mất gần nửa năm. Sáu tháng trước đó, T. hẹn gặp chúng tôi và nói bạn muốn dựng một ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên để bán sữa và những sản phẩm làm từ sữa. Không phải một quán cafe mà là một ngôi nhà nhỏ, như kiểu nông trại. Yêu cầu tiếp theo là ở đó phải có một cái xích đu bằng dây thừng treo dưới tán cây. Tôi cười và gật đầu nhận lời, bảo bạn cứ đi tìm mặt bằng, bao giờ tìm ra thì làm chứ không cần vội, chúng tôi hứa sẽ thiết kế dự án này. Phải hứa chứ, vì làm sao có thể từ chối một yêu cầu thiết kế đáng yêu như thế, làm sao lần nữa tìm ra một khách hàng như vậy ở thành phố này?

Lúc T. gọi tôi đến và chỉ cho khoảnh sân định thuê, tôi ngay lập tức nhận ra đây là nơi hoàn hảo dành cho công trình. Khoảnh sân với tán cây rợp mát một phía nằm hơi cao so với mặt phố, với ngôi nhà bằng gỗ mà chúng tôi sẽ đặt vào ở phía còn lại. Và chiếc xích đu, T. luôn nhắc tôi không được quên chiếc xích đu.

Familk có một mô hình kinh doanh thú vị và độc nhất ở Sài Gòn. Các bạn cung cấp sữa sạch, và quan trọng là tươi, lấy từ nông trại của chính các bạn, thời điểm chúng tôi bắt tay xây dựng Milkbar thì năng suất mỗi ngày nghe đâu chừng 60 lít, bây giờ chắc nhỉnh hơn một chút. Con số đó nhìn qua cũng biết là vô cùng nhỏ so với nhu cầu về sữa tươi của Sài Gòn, nên nếu đến Milkbar muộn vào buổi tối e chừng không còn sữa để bán. Cũng có nghĩa là các bạn không cố gắng để đáp ứng sức tiêu thụ ngày càng tăng của khách hàng bằng những nguồn sữa khác.

Tôi luôn quý trọng những người làm việc dựa trên những tiêu chuẩn của riêng họ về cái tốt và điều đúng đắn, luôn tìm cách để nâng cao tiêu chuẩn đó chứ không thỏa hiệp, và đặc biệt là biết mộng mơ.

Sống ở một thành phố sâm uất gần mười triệu dân, nếu không đủ mộng mơ, bạn sẽ không bao giờ có thể hình dung đến việc mang một ngôi nhà nhỏ của thảo nguyên về đặt dưới tán cây, treo thêm một cái xích đu, để bán mỗi ngày chừng trăm lít sữa tươi và sạch. Tôi cược rằng bạn sẽ thậm chí không đủ dũng cảm để nghĩ về điều đó chứ đừng nói là bắt tay vào làm. Vậy mà họ làm được.

Và bởi vì họ dám mộng mơ những điều đẹp như thế, nên chúng tôi nhận lời giúp, chỉ để được trở thành một phần của giấc mơ đó.

Nên Milkbar thành hình, nằm lặng lẽ ở đó, căn nhà bằng gỗ nép dưới tàn cây, rồi từ lúc nào đã trở thành một phần nhỏ xíu của Sài Gòn. Một phần mơ ước mang dáng dấp núi đồi.

Cám ơn FAMILK, vì các bạn đã luôn dũng cảm để giữ gìn một trong những giấc mơ tươi đẹp, sạch sẽ và êm ấm nhất cho thành phố này.

-House on Tree-

read the Blog
tiếng Việt

• Year: 2015
• Type of project:
Hospitality Architecture

We spend the last days of the year to tell you the story of this project, as a peaceful ending for a chain of rough days. Familk was a dream, fortunate enough to come true, and we are lucky enough to be a part of it.

I have always adored Dalat, this highland city holds more peaceful memory of my life than any other places. That was why when T. came and said that she would love to bring a highland house to Saigon, I was drawn to the vision of a rustic wooden house with a triangle roof, harmonizing with the wood and the sky.

Back in my childhood, I would take the book “Little house on the prairie” out to the patio, then sitting under the shadow of the tree reading slowly. I always fancied the way that those pioneer farmers manage to build up a home from wood, stone, clay, even with animal’s pelt and dwell in it throughout severe winters of a nineteenth-century in America. The story was such a vivid image that from time to time, I find myself dreaming about such a place: a wooden house with a stone fireplace, a lovely patio where lays a rocking chair, facing to the welcoming woods.

Milkbar is placed on a lovely yard, half full of sun ray, half in the cool shadow of an old tree. This perfect yard cost a half-year search. Six months before that, T came and expressed her wish of building a house on highland to provide milk and dairy products. Not a coffee shop but a small lovely house, the farmhouse kind. Also, our friend required to have a rope swing hung from the tree. I nodded at her, told her to keep looking for the suitable location, the rush was no needed, and she would have our promise to engage in the project. We were left with no other choice but to take it. How could we refuse such a lovely request, how could we ever going to find such a client in this hectic city?

One fine day, my phone rang and it was T., she asked me to come and see the yard she fell in love with. I immediately realized how perfect this place would be for our house: the small yard with a tree, lying a little high above the street. We would build the wooden house on the other side and the rope swing, of course the rope swing could not be forgotten.

Familk owns a unique business model in Saigon. They provide clean, especially fresh milk, which is harvested from their own farm. At the beginning time of Milkbar construction, the productivity was approximately 60 liters a day. As the day came by, the productivity seemed to raise a little bit. The performance is quite humble comparing to the need of fresh milk of Saigon’s people, so if you visit in the late evening, the milk must be sold out. This also means that Milkbar team doesn’t aim to meet the huge quantity demand of customers with other unhealthy or unidentified sources of milk.

I always appreciate the people who work by their own standard of goodness and rightness, and constantly find ways to raise that standard instead of compromising. I appreciate those people who dream.

Living in a hectic city holding almost 10 million people, you have to be dreamy, or else you will never be able to bring a little house on highland back under the cool shadow of a tree, making it a place to provide fresh milk made from love. I bet few of us would ever be daring enough to dream of that, let alone actually build that dream. But somehow, they made it.

Seeing them dare to hold that magical ideas, we agreed to help out, just to become part of the dream.

Milkbar takes its form, sitting there: a wooden house resting under the tree, and as time elapses, the house become a tiny part of Saigon. A dream that reminds highland.
Thank you, Familk, for being brave enough to treasure one of the most beautiful, cozy dream in this city.

-House on Tree-

No items found.
No items found.
No items found.
No items found.
No items found.
No items found.
No items found.
No items found.
No items found.
No items found.
No items found.
No items found.
Follow us on