• Year: 2015
• Type of project: Hospitality Architecture
It had been a long memorable way of us being together before everything started. We and the Nomad café creators have got closer and understood each other thoroughly enough that words were almost unnecessary for us, from the very beginning when all the ideas were just sketched out till the moment when the last tree was planted in this place.
Nomad has never been born for a business purpose. Think of it as a secret garden, where at first its creators simply wanted a place to hide themselves in, but then, they changed their mind and decided to share it instead. They wanted to put their heart into every single leaf, every sunbeam and raindrop, every serenity day in Saigon. They wanted to share all the weal and woe in life. Once you have stepped into this place, you would believe in what we just said, by simply slowing yourself down to listen.
They are the ones who share with us the same faith in “seeing the sky everywhere you go and whenever you look up.’’ They said: ‘’While we were young, we dreamt a lot. To be honest, every one of us used to dream a lot in our youth.
Our dream was to have a place, maybe small but there must be a loft, and a humble garden where we could plant a tall tree and some herbs. We loved to live like how our grandparents did in the old days, which means finding serenity and easiness in the smallest joyfulness. We loved to wake up every morning to the sky right above our feet.
Why locking ourselves in all those massive and solid houses ? Why struggling for a sight of the high blue sky out of those windows? Why living a boring life just to be safe? Why wasting our golden days on sadness and perpetual planning? Why and why?
We are still young, our days are long enough. Enough for our craziest, weirdest but also the brightest dreams. We simply crave for the prospect that whenever we look up, all we see is the green leaves and the blue sky.” – Nomad café.
It was a pleasure to have friends like them. How couldn’t we put our love into creating this place, for them and for the endless youth. And how couldn’t we share that flame to you, through this place.
For Nomad, for a radiant day of May.
-House on Tree-
• Năm: 2015
• Loại hình dự án: Công trình dịch vụ
Chúng tôi và những người tạo nên Nomad cafe từng đi với nhau một chặng đường dài, để trở nên thân thuộc, để hiểu nhau đến mức gần như chẳng cần cuộc trao đổi bàn bạc nào từ lúc quán nhỏ mới chỉ là ý tưởng cho đến khi cái cây cuối cùng được trồng vào đúng chỗ.
Nomad chưa từng được tạo ra với mục đích kinh doanh, là bởi những người xây dựng nơi chốn ấy ban đầu chỉ muốn làm ra một khu vườn bí mật của riêng mình, nhưng rồi sau đó họ lại đổi ý muốn chia sẻ nó với mọi người. Họ chia sẻ tình yêu dành cho từng cái cây, chiếc lá, tình yêu dành cho cơn nắng, hạt mưa, cho mỗi ngày êm đềm trôi qua Saigon. Thậm chí, ở Nomad, họ chia sẻ với chúng ta cả niềm vui rộn ràng hay những quãng buồn lặng lẽ nhất. Bước vào đó, và nếu thật chú ý lắng nghe, bạn sẽ tin những điều chúng tôi vừa kể.
Những con người ấy, họ có cùng một niềm tin với chúng tôi về việc nên nhìn thấy bầu trời ở bất cứ đâu và vào bất cứ lúc nào chúng ta ngước nhìn. Hãy nghe họ kể: "Ngày trẻ, chúng tôi mơ ước nhiều. Thực ra, chúng ta ai cũng từng mơ ước nhiều khi còn trẻ.
Mơ ước của chúng tôi là có được một nơi chốn, bé thôi nhưng phải có một cái gác xép để chui ra chui vào, với khoảnh vườn nhỏ trồng một cái cây to và một ít cây rau. Chúng tôi muốn được sống như ông bà mình từng sống, tức là bình yên và giản dị trong những niềm vui đơn giản nhất. Chúng tôi muốn mỗi sáng thức dậy, bước ra khỏi cửa, ngước mắt lên là thấy được bầu trời.
Vì sao cứ phải nhốt mình trong những căn nhà to rộng và kiên cố để rồi mỗi ngày đều phải ngoái nhìn bầu trời cao và xanh bên ngoài ô cửa sổ? Vì sao phải chọn sống một cuộc đời thật nhàm chán để giữ cho mình được an toàn? Vì sao phải phí hoài tuổi trẻ cho nỗi buồn và những toan tính không ngơi nghỉ? Vì sao và vì sao?
Chúng tôi vẫn còn trẻ, ngày xanh còn nối dài. Chúng tôi chọn nuôi nấng những giấc mơ cuồng dại nhất, điên rồ nhất mà cũng rực rỡ nhất. Chúng tôi muốn đơn giản là mỗi lúc ngước nhìn lên, là lại được nhìn thấy tán lá, thấy bầu trời.." - Nomad cafe.
Gặp được những người bạn như thế trong đời, bảo sao không có tình yêu dành cho nơi chốn được tạo ra cho riêng họ, dành cho tất thảy ngày tháng tuổi trẻ thênh thang. Và bảo sao mà không muốn chia sẻ nơi chốn ấy với mọi người.
Cho Nomad, cho ngày nắng tháng Năm.
-House on Tree-
• Year: 2015
• Type of project: Hospitality Architecture
It had been a long memorable way of us being together before everything started. We and the Nomad café creators have got closer and understood each other thoroughly enough that words were almost unnecessary for us, from the very beginning when all the ideas were just sketched out till the moment when the last tree was planted in this place.
Nomad has never been born for a business purpose. Think of it as a secret garden, where at first its creators simply wanted a place to hide themselves in, but then, they changed their mind and decided to share it instead. They wanted to put their heart into every single leaf, every sunbeam and raindrop, every serenity day in Saigon. They wanted to share all the weal and woe in life. Once you have stepped into this place, you would believe in what we just said, by simply slowing yourself down to listen.
They are the ones who share with us the same faith in “seeing the sky everywhere you go and whenever you look up.’’ They said: ‘’While we were young, we dreamt a lot. To be honest, every one of us used to dream a lot in our youth.
Our dream was to have a place, maybe small but there must be a loft, and a humble garden where we could plant a tall tree and some herbs. We loved to live like how our grandparents did in the old days, which means finding serenity and easiness in the smallest joyfulness. We loved to wake up every morning to the sky right above our feet.
Why locking ourselves in all those massive and solid houses ? Why struggling for a sight of the high blue sky out of those windows? Why living a boring life just to be safe? Why wasting our golden days on sadness and perpetual planning? Why and why?
We are still young, our days are long enough. Enough for our craziest, weirdest but also the brightest dreams. We simply crave for the prospect that whenever we look up, all we see is the green leaves and the blue sky.” – Nomad café.
It was a pleasure to have friends like them. How couldn’t we put our love into creating this place, for them and for the endless youth. And how couldn’t we share that flame to you, through this place.
For Nomad, for a radiant day of May.
-House on Tree-
• Năm: 2015
• Loại hình dự án: Công trình dịch vụ
Chúng tôi và những người tạo nên Nomad cafe từng đi với nhau một chặng đường dài, để trở nên thân thuộc, để hiểu nhau đến mức gần như chẳng cần cuộc trao đổi bàn bạc nào từ lúc quán nhỏ mới chỉ là ý tưởng cho đến khi cái cây cuối cùng được trồng vào đúng chỗ.
Nomad chưa từng được tạo ra với mục đích kinh doanh, là bởi những người xây dựng nơi chốn ấy ban đầu chỉ muốn làm ra một khu vườn bí mật của riêng mình, nhưng rồi sau đó họ lại đổi ý muốn chia sẻ nó với mọi người. Họ chia sẻ tình yêu dành cho từng cái cây, chiếc lá, tình yêu dành cho cơn nắng, hạt mưa, cho mỗi ngày êm đềm trôi qua Saigon. Thậm chí, ở Nomad, họ chia sẻ với chúng ta cả niềm vui rộn ràng hay những quãng buồn lặng lẽ nhất. Bước vào đó, và nếu thật chú ý lắng nghe, bạn sẽ tin những điều chúng tôi vừa kể.
Những con người ấy, họ có cùng một niềm tin với chúng tôi về việc nên nhìn thấy bầu trời ở bất cứ đâu và vào bất cứ lúc nào chúng ta ngước nhìn. Hãy nghe họ kể: "Ngày trẻ, chúng tôi mơ ước nhiều. Thực ra, chúng ta ai cũng từng mơ ước nhiều khi còn trẻ.
Mơ ước của chúng tôi là có được một nơi chốn, bé thôi nhưng phải có một cái gác xép để chui ra chui vào, với khoảnh vườn nhỏ trồng một cái cây to và một ít cây rau. Chúng tôi muốn được sống như ông bà mình từng sống, tức là bình yên và giản dị trong những niềm vui đơn giản nhất. Chúng tôi muốn mỗi sáng thức dậy, bước ra khỏi cửa, ngước mắt lên là thấy được bầu trời.
Vì sao cứ phải nhốt mình trong những căn nhà to rộng và kiên cố để rồi mỗi ngày đều phải ngoái nhìn bầu trời cao và xanh bên ngoài ô cửa sổ? Vì sao phải chọn sống một cuộc đời thật nhàm chán để giữ cho mình được an toàn? Vì sao phải phí hoài tuổi trẻ cho nỗi buồn và những toan tính không ngơi nghỉ? Vì sao và vì sao?
Chúng tôi vẫn còn trẻ, ngày xanh còn nối dài. Chúng tôi chọn nuôi nấng những giấc mơ cuồng dại nhất, điên rồ nhất mà cũng rực rỡ nhất. Chúng tôi muốn đơn giản là mỗi lúc ngước nhìn lên, là lại được nhìn thấy tán lá, thấy bầu trời.." - Nomad cafe.
Gặp được những người bạn như thế trong đời, bảo sao không có tình yêu dành cho nơi chốn được tạo ra cho riêng họ, dành cho tất thảy ngày tháng tuổi trẻ thênh thang. Và bảo sao mà không muốn chia sẻ nơi chốn ấy với mọi người.
Cho Nomad, cho ngày nắng tháng Năm.
-House on Tree-
• Year: 2015
• Type of project: Hospitality Architecture
It had been a long memorable way of us being together before everything started. We and the Nomad café creators have got closer and understood each other thoroughly enough that words were almost unnecessary for us, from the very beginning when all the ideas were just sketched out till the moment when the last tree was planted in this place.
Nomad has never been born for a business purpose. Think of it as a secret garden, where at first its creators simply wanted a place to hide themselves in, but then, they changed their mind and decided to share it instead. They wanted to put their heart into every single leaf, every sunbeam and raindrop, every serenity day in Saigon. They wanted to share all the weal and woe in life. Once you have stepped into this place, you would believe in what we just said, by simply slowing yourself down to listen.
They are the ones who share with us the same faith in “seeing the sky everywhere you go and whenever you look up.’’ They said: ‘’While we were young, we dreamt a lot. To be honest, every one of us used to dream a lot in our youth.
Our dream was to have a place, maybe small but there must be a loft, and a humble garden where we could plant a tall tree and some herbs. We loved to live like how our grandparents did in the old days, which means finding serenity and easiness in the smallest joyfulness. We loved to wake up every morning to the sky right above our feet.
Why locking ourselves in all those massive and solid houses ? Why struggling for a sight of the high blue sky out of those windows? Why living a boring life just to be safe? Why wasting our golden days on sadness and perpetual planning? Why and why?
We are still young, our days are long enough. Enough for our craziest, weirdest but also the brightest dreams. We simply crave for the prospect that whenever we look up, all we see is the green leaves and the blue sky.” – Nomad café.
It was a pleasure to have friends like them. How couldn’t we put our love into creating this place, for them and for the endless youth. And how couldn’t we share that flame to you, through this place.
For Nomad, for a radiant day of May.
-House on Tree-