Hôm tháo miếng coppha cuối cùng, có một khoảnh khắc đã làm chúng tôi thực sự xúc động. Không phải lúc được nhìn thấy thành quả sau một khoảng thời gian nỗ lực không ngừng nghỉ của tất cả đồng đội, mà là lúc ngồi uống nước bên đường rồi "bạn chủ đầu tư" đưa cho xem tin nhắn của bố.
Ông bố không nói nhiều, chỉ thả tim mấy tấm hình ông con gửi cùng vỏn vẹn một câu, "Thấy đẹp hen con !". Ông chưa tận mắt nhìn công trình được, chỉ xem qua ảnh con trai gửi, vì nhà chưa có thang và mọi người vẫn phải leo vào bằng giàn giáo.
Điều thú vị là ông cũng không phải người không biết gì, ngược lại, thậm chí còn thâm trầm và uyên bác trong nhiều lĩnh vực cần kinh nghiệm của một người đi trước. Ông luôn ra vẻ thờ ơ nhưng đồng thời cũng luôn ghé mắt theo sát công trình từng bước, có mặt hỗ trợ chính xác những lúc con trai cần, đưa ra những lời nhắc nhở thân tình trong mấy bữa cơm ngắn ngủi gặp nhau, rồi lại quay về việc của mình và mặc kệ bọn trẻ vẫy vùng.
Và điều đã khiến chúng tôi tôn trọng nhất, là dám chắc chắn cả cuộc đời ông chưa từng thấy ai xây một căn nhà giống như con ông cùng đám trẻ bạn nó đang xây. Vậy mà ông vẫn để mọi thứ diễn ra theo cách nó cần diễn ra, bằng sự thấu hiểu, tin tưởng và nhẫn nại tuyệt đối.
Câu nói đơn giản của ông bố dành cho ông con, mà làm "ông thợ vẽ" ngẩn ngơ cả buổi chiều. Không phải bởi lời khen hào phóng, mà vì nhìn thấy được sự hiện diện của lòng tin của thế hệ đi trước chọn đặt lên những người tiếp nối. Không phán xét, không áp đặt, không lo sợ, chỉ có sự nâng đỡ ấm áp.
Cùng lòng tin, rất nhiều lòng tin.
Đối với người bố này, hẳn là tình yêu dành cho con lớn hơn căn nhà đang xây rất nhiều. Nên ông trọn vẹn tin vào chọn lựa và quyết định của con mình. Đó là điều mà với phần nhiều những người trẻ chúng tôi biết, dường như đều thiếu thốn.
Truly respect.