Con người tự nhốt mình vào những cái hộp bê tông gọi là "công trình", tìm mọi cách che chắn mình khỏi mưa, khỏi nắng, khỏi cây cối côn trùng, khỏi những mảnh thiên nhiên cuối cùng sót lại trên khoảnh đất.
Để có cảm giác mình vẫn yêu quý tự nhiên, chúng ta mua những cái cây trồng vào chậu, mua hoa cắm vào bình, nuôi một con cá trong hũ thủy tinh để trên bàn làm việc, thậm chí mang thác nước vào nhà cho thuận "phong thủy".. Rồi ta nhủ lòng mình đang ban ơn cho tự nhiên, mình đang nuôi nấng tự nhiên. Thậm chí còn tự phong cho mình danh hiệu người yêu thiên nhiên trong những buổi trà dư tửu hậu.
Làm gì có kiểu ban ơn như thế ? Làm gì có kiểu tình yêu như thế ?
Tại sao chúng ta phải xây những căn nhà to rộng trên từng centimet vuông đất chúng ta có, rồi nhốt mình vào đó với đủ các thể loại trang trí xa hoa, cùng cả sự lạc lõng chênh vênh mỗi lần đẩy cửa bước vào nhà ?
Ta xoa dịu mình cảm giác bất ổn bằng những lời gật gù tán thưởng của "khách đến nhà", rằng sao nhà to quá, rộng quá, đẹp quá, sang trọng quá.. Ta nghe mà thấy hài lòng, dù sâu thẳm trong mình dường như vẫn lợn cợn điều gì đó chưa phải.
Rồi đến cuối tuần, chúng ta tìm mọi cách để khóa trái cửa bỏ đi thật xa, ra biển, lên rừng, đi hàng trăm cây số khỏi chính ngôi nhà mình chỉ với mục đích duy nhất là hít tràn phổi mùi cỏ cây ở ngoại ô thành phố.
Tại sao chúng ta làm tất cả những điều vô nghĩa đó chỉ để hài lòng người khác, những người cũng đang mắc kẹt trong cùng một vấn đề y hệt chúng ta ?